Người dịch: Whistle

Với thân hình và tthể trọng như vậy, đáng lẽ Chu Giáp phải là tâm điểm ở bất kỳ đâu.

Nhưng nếu như không nhìn kỹ, lại theo bản năng bỏ qua sự tồn tại của Chu Giáp, như thể hắn hòa vào đất trời, không hề tồn tại vậy.

Lưu Chương không biết tại sao, nhưng gã ta biết, Chu Giáp chắc chắn không phải là người tầm thường.

Nếu như Lưu Chương có kiến thức uyên bác, hoặc là được cao nhân chỉ điểm, chắc chắn gã ta sẽ biết, Chu Giáp lúc này đã đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

Hoặc là…

“Thiên nhân giao cảm”!

Võ giả dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, hòa hợp, đây là biểu tượng thực sự của việc vượt qua Phàm Giai.

Trong tình huống này, mỗi một động tác đều có thể mang theo một luồng sức mạnh thần bí giữa đất trời, võ kỹ phi phàm, Nguyên Thuật tùy tâm sở dục.

“Ngươi sử dụng Kinh Lôi Chưởng rất tốt.”

Chu Giáp không giới thiệu bản thân, hỏi:

“Thiết Nguyên Thân cũng đã nhập môn, ngươi quen người của Thiết Nguyên võ quán sao?”

“Hử?” Lưu Chương khẽ động:

“Ngài quen La quán chủ sao?”

“Quen…” Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, sau đó phất tay, như thể không muốn nói nhiều: “Trở về đi.”

“Vâng.”

Ánh mắt Lưu Chương lóe lên, chậm rãi lùi lại.

Võ công của gã ta đa số được học ở Thiết Nguyên võ quán.

La quán chủ tuổi còn trẻ đã có tu vi bát phẩm, tuy rằng danh tiếng không vang dội, nhưng trong vòng tròn của bọn họ, ai cũng bội phục.

Nghe nói…

Phía sau La quán chủ có cao nhân, nên từ khi võ quán được thành lập, chưa từng gặp phiền phức.

Đương nhiên…

Cũng là vì La quán chủ khiêm tốn.

Như thể nghĩ đến điều gì đó, Lưu Chương lại nhìn Chu Giáp.

“Kẹt… kẹt…”

Tiếng động chói tai từ cầu thang vang lên, mấy người bước lên lầu.

Nhìn thấy tình hình trên lầu, đặc biệt là đám người Lưu Chương toàn thân đầy máu, quần áo xộc xệch, Từ Thường theo bản năng che mũi.

“Cái chỗ tồi tàn gì thế này?” Từ Thường phất tay áo, vẻ mặt bất mãn: “Đuổi những người không liên quan ra ngoài.”

“Vâng.”

Một người phía sau bước ra, lạnh lùng đi về phía đám người Lưu Chương, khách sáo nói: “Mấy vị, công tử nhà ta mời các ngươi xuống dưới.”

“Dựa vào cái gì?”

“Đúng vậy…”

Mấy thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, hơn nữa còn vừa mới chiến thắng, đang hăng hái, nghe vậy, bọn họ liền nhướng mày, đập bàn đứng dậy.

“Hả?”

Người của Từ Thường sầm mặt, ánh mắt lạnh như băng.

“Được rồi.” Lưu Chương kịp thời đứng dậy, ngăn cản đám huynh đệ đang tức giận, nói: “Dù sao chúng ta cũng đã ăn no, uống say, đi thôi!”

Nói xong, Lưu Chương nháy mắt ra hiệu với mấy người.

Những người vừa mới lên lầu, người nào người nấy đều mặc cẩm y, khí chất bất phàm, còn có hộ vệ cường tráng đi theo, nhìn là biết thân phận không tầm thường.

Bọn họ không cần phải rước phiền phức vào người.

“Đi thôi!”

“Đi thôi!”

Lưu Chương thúc giục huynh đệ đi xuống lầu, không bao lâu sau, liền nghe thấy tiếng nhún nhường của chủ quán, hình như chủ quán không thu tiền.

Sau khi dọn sạch quán rượu, hộ vệ cũng xuống lầu, Từ Thường chắp tay, đến gần Chu Giáp:

“Chu huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Ngươi là?” Chu Giáp đứng dậy, nhìn Từ Tú Trí và Tiền Tiểu Vân ở phía sau, hai người phụ nữ cười bất lực.

“Từ Thường, Từ gia.” Từ Thường cười nói: “Mấy hôm nay, nhờ có Chu huynh chăm sóc muội muội, nghe nói Chu huynh đệ cảm ngộ đất trời, trở thành Hắc Thiết, Từ mỗ không mời mà đến, mong đừng trách.”

Nói xong, Từ Thường ra hiệu, thuộc hạ dâng lên mấy chiếc hộp gỗ.

“Chút lòng thành, mong đừng chê.”

“Từ huynh, khách sáo rồi.” Chu Giáp gật đầu: “Mấy vị, mời ngồi.”

“Nơi này tồi tàn, không có gì để chiêu đãi, mong Từ huynh đừng để ý.”

Chu Giáp vốn tưởng rằng chỉ có Từ Tú Trí, Tiền Tiểu Vân đến đây, bọn họ đều là bạn bè, hơn nữa thân phận của người mà Chu Giáp muốn giới thiệu cũng không tầm thường.

Nên mới chọn nơi này.

Không ngờ…

Lại có người ngoài đến.

Tiền Tiểu Vân đến gần, đưa cho Chu Giáp một túi tiền, nhỏ giọng nói:

“Bạch Nguyên đưa, bảo huynh khoan dung.”

Bạch Nguyên?

Chu Giáp hiểu ra.

Chuyện năm đó, thực ra hắn đã sớm quên, cũng sẽ không để bụng, hơn nữa, thân phận đệ tử ngoại môn Tiểu Lang đảo cũng không tồi.

Nhưng Bạch Nguyên rõ ràng không nghĩ như vậy.

Gửi đồ đến đây, chắc là không muốn bị Chu Giáp trả thù.

Hắc Thiết…

Trong trường hợp Bạch Ngân hiếm hoi, cao thủ Hắc Thiết là cường giả tối cao, dù ở đâu cũng là nhân vật uy chấn một phương.

“Nha đầu này vẫn luôn không an phận, đáng tiếc, làm gì hỏng nấy.”, Từ Thường ngồi xuống, nói: “Lần này, nhờ có Chu huynh đệ giúp đỡ, nó mới có chút thành tựu.”

“Không phải.” Chu Giáp lắc đầu: “Từ cô nương thông minh lanh lợi, đặc biệt là giỏi kinh doanh, ngược lại là Chu mỗ ta lợi dụng hai vị cô nương, thật đáng xấu hổ.”

“Haiz!”, Từ Thường phất tay: “Muội muội ta thế nào, chẳng lẽ ta lại không biết? Đừng có khen nó, khen nữa, e rằng nó sẽ lên trời.”

Sắc mặt Từ Tú Trí cứng đờ, chủ động đứng dậy rót rượu.

Chu Giáp cười, không nói gì.

Có một số người luôn thích dìm người bên cạnh để lấy lòng người ngoài, người bên cạnh lại luôn tha thứ, khiến cho những người này càng thêm ngạo mạn.

Tên Từ công tử này chính là người như vậy.

Không biết là ngu ngốc.

Hay là có mưu đồ.

“Đương nhiên…”

Từ Thường nói tiếp:

“Chuyện nhỏ nhặt thì cứ để cho nha đầu này làm, nhưng bây giờ, việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo, nếu như cứ để cho nha đầu tùy ý, e rằng không ổn.”

“Nghe nói Chu huynh đệ có một vụ làm ăn lớn muốn giới thiệu?”

Từ Thường giơ chén rượu lên:

“Nói ta nghe.”

“Chuyện này…” Chu Giáp do dự, nhìn Từ Tú Trí và Tiền Tiểu Vân, hai người phụ nữ vẻ mặt không vui, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện làm ăn.

“Nói thật…”, Chu Giáp trầm ngâm một lúc: “Chu mỗ ta không giỏi kinh doanh, chỉ là có một con đường, nhờ vào hai vị cô nương mở đường. Lần này, là do có người nghe nói Chu mỗ ta quen biết hai vị cô nương, nên muốn thông qua ta để giới thiệu, thành hay không còn chưa biết.”

0.52230 sec| 2403.75 kb